The^m lo*j` nay`:
Trôi miên man về đâu? Một nhành hoa mới nở.
Hoa tàn che lấp những con đường,
Tìm cho ta một cảm giác bình yên,
Ngày ấy tinh khôi và hồn nhiên.
Này em ngủ trong trái tim, êm đềm quá!
Em yêu anh là yêu bồng bềnh niềm kiêu hãnh.
Thiên đường xanh mướt gió trong lành,
Cuốn vào đời anh là em bất tận,
Vô tình chúng ta thuộc về nhau, ngàn kiếp sau.
Tiếng dương câm lãng du môi mềm xinh xắn
Là anh như mùa đông được sưởi ấm,
Là anh như tình yêu vĩnh hằng.
Sẽ không bao giờ chỉ quên giấc mơ được có em
Thiên đường gọi tên!
Giấc mơ chúng mình cùng ước nguyện
Hãy yêu nhau để trời xanh mãi!