Phố buồn
Ngô Văn Phú
Em có nhớ góc phố buồn u tối
Ta thường qua, lặng lẽ bước thâm trầm
Nhạc dang dở, than nỗi đời rắc rối
Không gian thầm dâng nhẹ hương hoàng lan
Yêu đến đỗi. Lòng cũng buồn đến đỗi
Nói hoài rồi. Cần lắm, phút lặng im
Hơi thở nhẹ lẫn mùi hoa bối rối
Dáng em đi tóc xoã phủ vai mềm
Phố u tối. Tình yêu không lối thoát
Lòng chơi vơi theo chiếc lá thu buông
Đêm Hà Nội. Hai người. Hai cái bóng
Nhạc tắt rồi, giai điệu vẫn còn vương
Anh đếm được những bước chân quanh quẩn
đang dấn vào những lối hẹp mê cung
Phố u tối. Những nỗi buồn thăm thẳm
cắm đinh sâu vào ván - gỗ - đời - mình